Tôi là ai trong trái tim em - Em từng nói với tôi rằng em chẳng thể tin được bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian này nữa. Tôi không nói gì chỉ mỉm cười khẽ cuối đầu quay đi. Tôi tự hỏi: Là duyên phận, là lương duyên, là định mệnh hay rốt cuộc cũng chỉ là nguyệt duyên mà thôi? Giữa cuộc đời đầy biến cố vô thường này tôi là ai trong trái tim của em?
Tại sao em cứ cho những người làm tổn thương em cơ hội, rồi em lại nhẫn tâm gạt bỏ những người mang cho em hạnh phúc, sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời này chỉ vì em để bên em. Liệu có phải tên thật của tình yêu là khổ đau hay không?. Hy vọng, thất vọng rồi cuối cùng là sinh ra tuyệt vọng. Cảm giác đau đớn của con người là như thế đấy. Đau đến day dứt, đau đến dằn vặt, điên dại ngấm vào xương tủy. Nỗi thống khổ này biết bao giờ nguôi, có chăng là hết cả một đời.
Tiếng em vẫn lanh lảnh như còn vang đâu đây, là em, êm dịu và ngọt ngào trong những buổi chiều vắng. Em cũng đã từng hỏi tôi rằng: Tình yêu có vĩnh cửu không anh? Tôi nhẹ nhàng trả lời: Không có tình yêu vĩnh cửu đâu em, chỉ có những giây phút vĩnh cửu trong tình yêu mà thôi. Và rồi, em nhẹ nhàng biến mất.
Em biến mất như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi. Em như một cơn gió dịu mát đầu thu thổi vào lòng tôi chỉ là phút chốc rồi cũng tan theo miền ký ức xa xăm sâu thẳm. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến nhưng không phải đến rồi cũng sẽ lại ra đi hay sao? Đúng vậy, chẳng có gì là tồn tại mãi mãi cả. Có chăng chỉ là những khoảnh khắc đẹp tồn tại mãi mãi với thời gian như tôi nói với em mà thôi.
Rào... Rào... Rào... Cơn mưa đi ngang qua rửa trôi mọi vật, rửa trôi luôn cả những nỗi buồn và kỉ niệm trong tôi. Mùi ngai ngái của cây cỏ, mùi cổ kính của những bức tường nhà cùng những hạt mưa tí tách rơi xộc thẳng lên mũi tôi. Như bừng tỉnh, như thoát ra khỏi những tâm tư và nỗi buồn theo hạt mưa. Và rồi, như vỡ theo những cụm bong bóng trắng xóa. Chiều hôm ấy, là một buổi chiều buồn. Tôi chia tay em! Nợ em một nụ cười, hoàn trả lại em một đời nước mắt.
Ân Hảo Đông, ngày 20-06-2010
Tác giả: #nguyenlediep